(Phần 3 viết về vợ chông ông Kurt)
+Hỏi, ngày cô còn là người phụ nữ bán chôm chôm, ông Kurt kể, trong khi những người khác thấy khách nước ngoài như ông Kurt tới mua đều bán mỗi ký 2 đôla, thậm chí 3 đôla, còn cô thì luôn như thế, 1 đô la thôi, vì sao vậy? Cô Sang mỉm cười nói, vì giá của nó là 1 đô la thôi mà.
+Hỏi, ông Kurt kể, ngay từ lần gặp đầu tiên khi mua chôm chôm của cô, ông ấy đã bị mê hoặc, và ông cố tình mỗi ngày nhiều lần tới mua chỉ để được nhìn cô, nói với cô vài câu tiếng Việt bập bẹ, thậm chí nói bằng dấu hiệu, nhưng có vẻ như cô biết hết, có vẻ như cô biết ông ấy thích cô? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô là phụ nữ.
+Hỏi, khi đã thân thiết, ông ấy về nước, đã viết rất nhiều thư cho cô, nhưng cô trả lời cầm chừng, làm ông ấy rất đau khổ? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô muốn ông ấy trở lại Việt Nam chứ không phải chỉ viết thư. Vì cô bắt đầu nhớ ông ấy. Và đúng là ông ấy đã trở lại, sau 6 tháng chứ không phải một năm như đã hứa.
+Hỏi, ông Kurt kể, ông ấy bảo làm đám cưới tiết kiệm, nhưng cô và gia đình không nghe, đã tự xoay xở, tổ chức đám cưới ở quê mình ( Long Khánh) rất to, mời bà con, bạn bè tới rất đông? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô muốn cho ông ấy biết rằng, với phụ nữ Việt Nam, đám cưới rất quan trọng, nó bảo đảm tình yêu, sự minh bạch, mối quan hệ xã hội và cả niềm tự hào của họ.
+Hỏi, hơi tò mò, giường ngủ của vợ chồng cô hơi khác, không như giường một cũng không như giường đôi, hơi bé? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô yêu cầu ông Kurt đóng giường bé thôi, để hai người luôn nằm sát bên nhau...
+Hỏi, ông Kurt kể, 25 năm nay, luôn như thế, cô đều tự tay làm bữa cho ông, cả bữa sáng và bữa chính, không nhỡ một bữa nào? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô là vợ ông ấy.
+Hỏi, ông Kurt kể, nhiều lần gặp chuyện buồn, giấu cô để cô khỏi lo nghĩ nhưng không lần nào giấu được?Cô Sang mỉm cười nói, vì cô là vợ.
+Hỏi, vào tết dương lịch, cô tổ chức đón tết cho chồng mình như thế nào? Cô Sang mỉm cười nói, hãy hỏi ông ấy. Ông Kurt khoe: Bà ấy làm cho tôi món gà nướng, sâm banh, nấu những món ăn tiệc theo kiểu Đan Mạch (dù không giống lắm-cười), đến phút giao thừa chúng tôi đốt mấy quả pháo thăng thiên, rồi mở nhạc và nhảy với nhau, 24 tết rồi đều như thế.
+Hỏi, vì sao cô yêu ông ấy và yêu tới tận lúc này? Cô Sang mỉm cười nói, vì đó là tình yêu.
+Hỏi, ông Kurt kể, thời gian 7 năm cả ông và cô đều được Sứ quán Đan Mạch ủy nhiệm nhận tiền các dự án từ thiện, khi không chi hết số tiền được cấp, cô đều đưa lại số tiền thừa cho Sứ quán, có khi chỉ vài trăm đôla mà nếu không trả lại cũng không sao? Cô Sang mỉm cười nói, vì đó không phải là tiền của mình.
+ Hỏi, trước khi lấy nhau, cô và ông Kurt đều có con riêng, tới giờ, các con hai bên đều hòa thuận và tôn trọng, vì sao cô làm được điều đó vốn rất tế nhị và phức tạp? Cô Sang mỉm cười nói, nhờ tình yêu của chúng tôi thôi. Tình yêu hóa giải hết trở ngại.
+Hỏi, về già, quỹ thời gian không còn nhiều, cô và ông ấy có thể gác mọi việc từ thiện, vui cuộc sống riêng, sao phải vất vả, tằn tiện, lo toan nhiều quá? Cô Sang mỉm cười, nói: Chúng tôi không muốn kết thúc cuộc sống như thế, mình không chỉ sống cho riêng mình, phải sống cho người khác, rồi người khác sẽ sống cho người khác nữa, cuộc sống cứ thế kéo dài mãi, không kết thúc.
+Hỏi, khi buồn hoặc khi vui nhất, cô và ông Kurt thể hiện như thế nào? Cô Sang mỉm cười nói, chúng tôi ôm ghì lấy nhau.
+Hỏi, vì cả tin, vợ chồng cô đã bị lợi dụng đến trắng tay, giờ còn dám tin ai nữa không? Cô Sang mỉm cười nói, hãy hỏi ông ấy. Ông Kurt nhún vai: Nếu không tin ai thì mình cũng không còn tin vào chính mình.
+Hỏi, mơ ước lớn lao nhất và cuối cùng của cô và ông Kurt? Cô Sang nắm lấy tay chồng, muốn tạo lập được quỹ từ thiện để giúp đỡ người nghèo và các cháu tật nguyền.